Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Tin Hèn

Ý nghĩ đó càng thôi thúc hơn sau cuộc gặp gỡ giữa chị với Hoa - cô bạn thời đại học. Hoa may mắn lấy được người chồng thành đạt, giỏi giang, tạo cho gia đình một cuộc sống no ấm mà không cần vợ phải bon chen ngoài tầng lớp. Hoa chỉ việc đi mua sắm, ăn mặc đẹp và nấu những bữa cơm ngon đón đợi chồng về. Từ ái mộ Hoa giỏi… “bắt chồng”, chị ngầm so sánh mà tủi thân. Chồng chị không có chí tiến thủ. Anh thủ phận với chân viên chức nhập liệu - một công việc khó bề thăng tiến, trong khi nhu cầu, vật giá ngày một tăng, nhất là từ khi bé Bi chào đời, kiệm ước mấy gia đình vẫn thiếu trước hụt sau. Như một sự “bù trừ” của tạo hóa, anh rất yêu chiều vợ, cởi chiếc áo công việc là anh “một đường thẳng” chạy về nhà, chờ vợ sai bảo nhỏ nhặt.

Sóng gió thực sự nổi lên vào ngày chị nhận được quyết định thăng chức. Về khoe với chồng, câu trước chị hồ hởi “từ rày, lương em cao lắm”, câu sau đã dấm dẳng chuyện muốn anh nghỉ việc, ở nhà thay chị lo cho con. Anh quyết liệt không chịu từ công việc. Thương vợ, vì sự nghiệp của vợ, anh định hứa sẽ thu xếp giúp vợ nhiều hơn chuyện cửa nhà, con cái thì bị chị chặn ngang: “Anh làm một tháng đâu bằng em ráng một tuần”. Anh nghe mà nghẹn đắng. Chị không tha, càng ác nghiệt hơn: “Không có em, chỗ làm đó có đủ nuôi sống bản thân anh?”. Anh nhìn chị. Lần trước hết, chị thấy mặt anh đỏ bừng vì giận. Cái nư chưa đã, chị tiếp hất mặt thách thức. Anh ném mạnh điếu thuốc, bỏ đi.

Vẫn giữ lời… tự hứa của mình, anh thế tròn vai người đàn ông của gia đình sau một ngày mệt nhoài ở công ty với nhiệm vụ đón đưa con đi học, cơm cháo, bếp nước, giặt giũ… Lắm khi chị về trễ, đã thấy nhà cửa tinh tươm, ngăn nắp. Nhưng chị vẫn không chấp nhận. Chị nghĩ, thời buổi này, đàn ông phải biết mang thật nhiều tiền về cho vợ, chứ “bon chen” việc nhà là hèn, là không đáng mặt. Chị khinh đồng lương ít oi của chồng, trở thành khó chịu, hay càu nhàu và vô cớ trút giận lên anh những chuyện không đâu vào đâu. Anh chọn cách lặng im, nhịn, đợi vợ khuây khoả mới nhẹ nhàng khuyên nhủ, phân tách. Thái độ đó của anh càng khiến chị bực dọc, đôi ba lần trách anh nhu nhược, hèn, khác hẳn những đối tác nam đầy quyết đoán, bản lĩnh mà chị được xúc tiếp. Có lần, thức giấc giữa đêm, thấy chồng còn cọc cạch bên máy tính, chị không kìm được, cười khẩy: “Việc ra việc, ngồi cong cả lưng để nhận mấy đồng tiền lẻ, chi mệt vậy! Chồng cái Hoa bạn em, một giờ đồng hồ có thể kiếm bạc triệu, vợ con chỉ lo nghĩ cách ăn tiêu sao cho hết thôi”. Tiếng anh quẳng vào bóng đêm: “Em để anh yên”. Chị vu vơ: “Giỏi thì bằng được một góc của người ta đi”. Anh tắt máy tính, bỏ ra sân. Chị nằm trên giường, thấy chán ngán, đầu óc quẩn ý nghĩ mình còn phải chịu đựng cái sự hèn của chồng đến bao lâu?

Sáng ra, chị hẹn gặp cô bạn thân là trạng sư để trút bầu tâm sự. Bạn huyên thuyên kể về phiên ly hôn vừa tham dự bao biện. “Ông chồng tệ quá. Ỷ kiếm tiền giỏi nên không coi vợ ra gì. Vợ xin đi làm thì không cho, còn ở nhà thì cứ say lên là chửi vợ ăn bám”. Bạn nói, cái hèn của ông ta trong nhân cách một người đàn ông, một người chồng còn là việc “ổng ngang nhiên đưa người thương về nhà, bắt vợ cơm cháo hầu như một cô giúp việc, làm không hợp ý là ông ta đánh xờ xạc. Tệ hơn, mỗi ngày, ông chỉ phát cho vợ một khoản tiền nhất định để chợ búa, mua sắm. Đàn ông thế có tệ không? May mà tòa cho cô vợ ly hôn, thoát khỏi gã chồng hèn” - bạn kết luận.

Ngồi nghe chuyện, chị đặc biệt để ý đến chữ “HÈN” của bạn khi nhấn mạnh nghĩa vụ, sự tôn trọng, thương yêu, cách ứng xử của người chồng đối với vợ con hơn là nghĩa vụ phải đóng góp kinh tế trong gia đình. Bạn cả quyết: “Ai chịu khó đều có thể kiếm được tiền, nhưng thời buổi này, kiếm được một người chồng đúng nghĩa, biết yêu chiều, quan hoài, san sẻ với vợ mới là điều khó”… Bần thần suốt cả chặng đường về, chị tự hỏi, chị còn cần gì hơn nữa ở chồng? Vừa lúc điện thoại chị reo báo có tin nhắn, của anh: “Anh nhận thêm việc design cho mấy tập san, từ nay không để em lo âu nữa”. Chị bỗng bật khóc ngon.

NGÂN DU


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét